CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thiên Sứ Bóng Đêm


Phan_9 Tap 2

Thiên Sứ Bóng Đêm (Phần 2)
Tác giả: Rei
Thể loại: Truyện Teen
Nguồn: Forum.zing


Hồi ức... tựa như một cơn gió, chạm vào sẽ tự khắc tan biến. Hồi ức... đâu đó trong những giấc mơ, chúng vẫn luôn mập mờ ẩn hiện. Chết, liệu có phải là kết thúc?

Ai ai cũng sững sờ trước vẻ đẹp của Yuri. Mái tóc nâu nhạt dài và mượt, nước da trắng, sáng ngời. Đôi môi mọng nước nhỏ nhắn và mỏng manh như hoa anh đào. Và đặc biệt, cô có một đôi mắt màu xanh ô liu lạnh lùng và đẹp tuyệt vời. Đôi mắt như muốn hút hồn người đối diện khi người đó nhìn vào nó.

“ Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi nào.”

Suốt cả giờ học, dường như mọi cử động dù là nhỏ nhặt của Yuri đều được mọi người chú ý. Cô mặc kệ những ánh nhìn soi mói đó. Cô tập trung nghe giảng, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên bảng, không liếc nhìn bất cứ ai.

Yuri là con của một doanh nhân người Pháp và một phụ nữ người Nhật. Gia đình giàu có, Yuri may mắn có được một cuộc sống quyền quý từ khi sinh ra. Nhưng cha mẹ cô luôn luôn bận bịu với công việc thường ngày. Vì thế, từ nhỏ, Yuri không bao giờ nói chuyện hay cười với bất cứ ai. Vì tính cách lạnh lùng ấy của cô nên ai cũng tưởng cô bị… câm, kể cả những người hầu trong nhà.


Chương 1: Học Sinh Mới


Tuyết trắng xóa, rơi xuống, đầy lạnh lẽo.

Lông vũ, hai màu, đen và trắng, hòa tan trong khung cảnh ấy.

Đây là đâu?

Và “tôi” là ai?

[“ Kaori!!”]

Kaori… là ai? Đó đâu phải tên tôi? Nhưng tại sao… tôi lại có cảm giác… cái tên đó thật thân quen? Cả người đang lao tới tôi, anh ta là ai?

“ Yuri…”

Ai đang gọi tôi?

“ Takahashi Yuri?”

Người giáo viên phải kêu tới lần thứ ba Yuri mới tỉnh dậy. Cô ngồi thẳng lên, cơn đau cổ ập tới vì cô vừa nghiêng đầu qua một bên để ngủ. Yuri nhìn dáo dác xung quanh, rồi nhìn lên người vừa gọi mình.

“ Đi theo cô.” – Người giáo viên nhẹ nhàng bảo và bước đi. Yuri đứng lên, đi theo.

Dãy hành lang dài và vắng lặng. Tiếng giày của hai người nện xuống sàn gạch, dội vào tường khiến nó càng to hơn. Hôm nay, là ngày đi học đầu tiên của Yuri.

Ngôi trường rộng lớn Nazo nằm biệt lập trên một ngọn đồi. Trường dành cho những tiểu thư và thiếu gia quý tộc theo học nên số lượng học sinh chỉ có vỏn vẹn 522 người.

Nhưng hôm nay, con số ấy lại tăng lên một bậc.

Trên đường đi, người giáo viên không ngừng giới thiệu về lịch sử cũng như thành tích của ngôi trường này. Yuri không quan tâm, cô chỉ nhìn phía trước mà bước. Một chút cảm giác lạ lẫm đang bao vây lấy cô.

“ Em từ nước ngoài chuyển về sao?”- Thấy sự im lặng đang kéo dài, người giáo viên lên tiếng gợi chuyện.

Yuri vẫn im lặng, không hé môi một lời.

“ Em có người thân gì ở đây không?”

Người giáo viên cảm thấy cô học sinh này là một người khá khó tiếp xúc. Bà nhún vai bất lực, mặc kệ không khí ngột ngạt đang bao trùm giữa hai người.

Hai người đi tới dãy lớp học. Đang giờ giải lao nên có hơi ồn ào. Mà kiểu ồn ào ở trong ngôi trường này cũng thật khác. Học sinh đứng thành nhóm, trò chuyện. Không nói to quá mà cũng không nhỏ quá. Đúng là phong cách của người quyền quý.

“ Lớp học của em đây!”- Người giáo viên nói và bước thẳng vào trong. Yuri đứng nán lại ở bên ngoài, nhìn vào dòng chữ “ Lớp 11- A” được chạm trổ tinh xảo treo ở trên cửa lớp.

Tiếng xì xầm tò mò của mọi người bắt đầu vang lên. Tất cả đều dán mắt vào người học sinh mới xinh đẹp đó. Họ bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho lẫn nhau.

“ Học sinh mới đấy à?”

“ Nhìn xinh ghê.”

“ Không biết là con gái của ông nào? Chắc là tai to mặt lớn lắm!”

“Ừ!”

“…”

Yuri để ý, nhưng cô phớt lờ tất cả. Cô nghĩ mình không nên để ý làm gì mấy lời lẽ của những kẻ tọc mạch tò mò.

Reeng…

Tiếng chuông vang lên, giờ giải lao đã kết thúc.

Những học sinh của lớp 11A đều ném cho Yuri những ánh nhìn đầy tò mò và xen lẫn ngạc nhiên khi họ đi đến cửa lớp. Yuri đứng nhìn vào trong, đôi mắt đầy lạnh lùng, không xen lẫn bất cứ cảm xúc nào.

“ Yuri, em vào trong đi nào.”- Đợi mọi người đã có mặt đông đủ, người giáo viên lúc nãy đi chung với Yuri- cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp- mời cô vào.

Yuri bước vào, từng bước, chậm rãi. Ánh mắt của cô vẫn mang vẻ lạnh lùng vốn có. Cô dừng lại, quay người, nhìn xuống lớp.

“ Đây là Yuri. Bạn ấy là con lai Pháp- Nhật. Các em hãy làm quen và hòa nhập với bạn ấy nhé!”

Ai ai cũng sững sờ trước vẻ đẹp của Yuri. Mái tóc nâu nhạt dài và mượt, nước da trắng, sáng ngời. Đôi môi mọng nước nhỏ nhắn và mỏng manh như hoa anh đào. Và đặc biệt, cô có một đôi mắt màu xanh ô liu lạnh lùng và đẹp tuyệt vời. Đôi mắt như muốn hút hồn người đối diện khi người đó nhìn vào nó.

“ Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi nào.”

Suốt cả giờ học, dường như mọi cử động dù là nhỏ nhặt của Yuri đều được mọi người chú ý. Cô mặc kệ những ánh nhìn soi mói đó. Cô tập trung nghe giảng, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên bảng, không liếc nhìn bất cứ ai.

Yuri là con của một doanh nhân người Pháp và một phụ nữ người Nhật. Gia đình giàu có, Yuri may mắn có được một cuộc sống quyền quý từ khi sinh ra. Nhưng cha mẹ cô luôn luôn bận bịu với công việc thường ngày. Vì thế, từ nhỏ, Yuri không bao giờ nói chuyện hay cười với bất cứ ai. Vì tính cách lạnh lùng ấy của cô nên ai cũng tưởng cô bị… câm, kể cả những người hầu trong nhà.

“ Tại sao cô ta không nói gì hết vậy?”- Giờ nghỉ trưa, mọi người tập trung nhìn vào lớp có học sinh mới. Yuri ngồi chống cằm, mắt dán vào cuốn sách. Mọi người ai cũng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là khó chịu vì thái độ không mấy thân thiện của cô.

“ Này cậu.”- Một cô nữ sinh đánh bạo đi tới và bắt chuyện với Yuri. Cô ngước lên với vẻ bình tĩnh đến vô cảm, nhìn cô ta.

“ Tại sao chúng tớ bắt chuyện mà cậu không nói gì hết vậy?”- Cô ta hỏi bằng giọng khó chịu.

Yuri ngồi im mấy giây. Rồi cô mở cặp, lấy ra một cây viết và một cuốn sổ, ghi chép gì đó.

Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ với hành động của cô.

“ Đơn giản vì tôi không thích nói.”- Yuri giơ cuốn sổ lên cho họ đọc. Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn cô, nhăn mặt một cách đầy khó hiểu.

Yuri cất cuốn sổ và ngồi điềm nhiên đọc sách tiếp tục.

Tất cả đành giải tán, ai cũng cảm thấy khó chịu khi Yuri không nói chuyện với họ, đến một câu xin chào mà cô còn không nói được. Họ bắt đầu có ác cảm với cô, xem cô như một người khó gần và bất lịch sự.

Yuri mặc kệ, cô không quan tâm. Cô nghĩ ở một mình còn thoải mái hơn là có một đám người nhiều chuyện bu xung quanh mình.

Mắt Yuri mờ dần, cô gục xuống cuốn sách. Có thể là do sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi, cô không thể nghỉ ngươi đầy đủ. Yuri nằm xuống cuốn sách, mắt nhắm lại, nghỉ ngơi…

Tuyết… lại rơi…

Đây là… lông vũ… Tại sao lại rơi trên tay tôi?

Máu, hòa lẫn trong tuyết trắng, màu đỏ bi thương.

Tay tôi… tại sao lại có máu? Tôi bị thương? Không phải!

Vậy… đây là máu của ai?

[Kaori!!]

Lại là cái tên đó. Kaori, rốt cuộc là ai? Tại sao tôi lại có một cảm giác thật thân quen với cái tên đó?

[Kiba, đừng bỏ em! Em xin anh!]

Ai? Ai đang khóc vậy?Tại sao lại giống giọng nói của tôi đến thế?

Kiba… là ai?

*Phập*

Một con dao? Một con dao đang đâm vào tim tôi? Không! Tôi không muốn chết! Không!!!

Yuri giật mình, cô ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Lại là giấc mơ kì lạ đó.

“ Giấc mơ đó… tại sao cứ bám lấy mình?”- Yuri vuốt ngực, điều hòa lại nhịp thở.

Trong khi đó, tại cửa lớp, một chàng trai tóc hung đỏ đang chăm chú nhìn cô với con mắt kì lạ.

Anh ta bước vào, tới gần Yuri hơn. Thấy người đến, Yuri quay sang nhìn, cô lập tức trở về vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.

“ Cậu là học sinh mới?”- Anh ta hỏi cô. Đương nhiên câu trả lời chính là sự im lặng.

“ Yuri?”

Yuri có đôi chút ngạc nhiên khi người lạ lại có thể biết tên cô.

Cô khẽ gật đầu.

“ Cậu là ai?”- Yuri lấy quyên sổ ra và viết vào đó, đưa cho anh ta xem.

“ Tớ? Tớ là Shinobu, học lớp kế bên.”

Yuri nhìn Shinobu. Anh toát lên một vẻ thật ấm áp và… đầy thân thuộc.

Có phải… đây là… người trong mơ?


Chương 2: Bí Mật


Yuri nghĩ mình đã lầm.

Không đời nào lại có sự trùng hợp như vậy. Cô nghĩ chắc chắn là do quá mệt mỏi nên mình mới bị ảo tưởng. Không thể nào…

Shinobu sở hữu một mái tóc màu đỏ hung mềm mại, đôi mắt màu hổ phách đầy mạnh mẽ và một nụ cười ấm áp dễ khiến người khác lay động. Trông anh thật giống như một chàng hoàng tử dịu dàng.

Yuri gập quyển sổ lại. Cô quay đầu, nhìn ra cửa sổ, phớt lờ Shinobu. Đối với cô, trên đời này, con người chính là một thứ phiền toái. Cô nghĩ chính cô cũng như thế. Sinh ra trên cõi đời với bao nhiêu cảm xúc đan xen, chen chúc lẫn nhau chỉ trong một trái tim nhỏ bé. Yuri cảm thấy, việc cha mẹ gián tiếp khiến cô trở nên vô cảm cũng là một việc tốt. Điều đó sẽ khiến cô không vướng bận gì với cuộc sống. Không buồn tủi, không sợ hãi, không vui vẻ, chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng chiếm ngự hết trái tim và đầu óc của cô.

Shinobu cảm thấy cô học sinh mới này có một điều gì đó thật bí ẩn và thú vị. Không những vậy, anh còn cảm thấy… cô trông thật quen thuộc.

Giống như người con gái trong giấc mơ của anh, rất giống.

“ Shinobu, cậu không cần phí lời với cô ta làm gì đâu!”- Một cô nữ sinh lên tiếng, giọng khó chịu.

Shinobu cười nhẹ, im lặng đi ra khỏi lớp. Yuri, cô để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc từ lần đầu gặp mặt. Một cô gái lạnh lùng đến vô cảm. Một cô gái có đôi mắt màu xanh ô liu tuyệt đẹp. Một cô gái tạo cho Shinobu cảm giác rất thân quen, giống như trong giấc mơ kì lạ của anh.

Yuri không để tâm mấy đến chàng trai vừa bắt chuyện với mình vừa rồi. Chỉ có điều, tại sao cô lại có cảm giác anh ta thật thân quen?

Cảm giác bứt rứt kì lạ cứ xâm chiếm lấy cơ thể Yuri. Không thể chịu đựng được nữa, cô đứng dậy, cầm cuốn sổ và cây bút lên, đi tìm Shinobu.

Vườn thượng uyển của ngôi trường này khá rộng. Yuri cũng không hiểu tại sao cô lại đi ra đây để tìm người mà cô cần gặp. Cứ như có một cái gì đó thôi thúc cô phải đi, vòng ra sau vườn, chỗ có một cái cây hoa anh đào to lớn. Dưới gốc cây, là một cái ghế dài màu trắng.

Shinobu đang ngồi ở đó, anh đang kéo violon.

Tiếng đàn của anh thật nhẹ nhàng, sâu lắng và có một chút gì đó… thật cô đơn.

Thấy có người đến, Shinobu hạ cây đàn xuống. Anh có chút ngạc nhiên khi Yuri đang tiến về phía mình.

“ Tôi có thể ngồi không?”- Yuri viết vào sổ và đưa cho Shinobu xem.

Anh đọc dòng chữ rồi mỉm cười, gật đầu. Yuri tiến tới, ngồi xuống, mắt nhìn ra khu vườn hoa đang khoe sắc.

“ Sao cậu lại biết chỗ này?”- Shinobu hỏi cô. Anh không ngờ rằng một học sinh mới lại có thể dễ dàng đi vào đây mà không bị lạc, vì khu vườn hoa của trường giống như một mê cung vậy.

Yuri ghi vào sổ.

“ Tôi cũng không rõ.”

Shinobu chỉ cười, không nói. Anh nhìn cô, thật lâu. Càng nhìn Yuri, anh lại càng cảm thấy… có gì đó thật thân quen.

Một chiếc lá nhỏ rơi xuống tay của Shinobu, Yuri liếc nhìn, cô định lấy tay hất nó đi.

Tuy nhiên, Shinobu lại lùi ra xa.

“ Đừng chạm vào tớ.”

Yuri ngạc nhiên, nhướn mày nhìn anh. Cô từ từ rụt tay lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào anh.

“Tại sao?” – Yuri viết vào sổ và giơ lên cho Shinobu đọc.

Anh bối rối, chưa bao giờ anh tiết lộ bí mật này của mình cho bất cứ ai. Nhưng anh cảm thấy, mình nhất định phải nói cho Yuri biết…

“ Nếu như tớ chạm vào người khác, thì tớ… sẽ biến mất.”

Yuri mở to mắt, kinh ngạc. Điều đó nghĩa là sao? Cô không hiểu. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ gặp người nào lạ lùng như thế này.

“ Tại sao?”- Vẫn câu hỏi đó, Yuri giơ quyển sổ lên cho Shinobu xem.

“ Mẹ tớ nói, lúc bà ấy mang thai tớ, bà nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ.”

Yuri chú ý lắng nghe câu chuyện của Shinobu, nó như một cái gì đó cuốn hút lấy cô ngay từ những lời kể đầu tiên.

“ Trong mơ, một người mang một đôi cánh đen to lớn đi tới gần bà và nói rằng: [Khi ngươi sinh con ra, tuyệt đối không được chạm vào nó nếu như ngươi không muốn con mình biến mất vĩnh viễn.]”

Yuri cảm thấy Shinobu cũng đâu khác gì một người bình thường, tại sao anh lại phải bị lời nguyền quái ác đó?

Cô bất giác ngồi nhích ra xa Shinobu một chút. Đột nhiên cô cảm thấy sợ, sợ rằng chỉ cần một cử động nhẹ của mình cũng có thể khiến Shinobu biến mất. Cô không hiểu tại sao từ khi gặp anh, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Anh có một nét gì đó thật thân quen nhưng cũng thật lạ lẫm. Anh khiến cô đột nhiên cảm thấy ray rứt khó chịu khi anh quay lưng bước đi.

Shinobu, từ nhỏ anh không được chạm vào bất kỳ ai và mọi người cũng không được chạm vào anh. Khi lớn lên, anh dần dần ý thức được rằng, nếu như mình chạm vào bất kì ai, thì chính mình sẽ biến mất. Anh vẫn thân thiện với tất cả, chỉ có điều, khi ai đó muốn chạm vào anh thì anh lại lập tức tránh xa. Cha mẹ Shinobu cho anh vào trường này cũng là vì nó ít người, sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái và bớt căng thẳng, không nghĩ đến lời nguyền bị gieo lên người mình nữa.

“ Vậy từ nhỏ ai chăm sóc cậu?”- Yuri ghi vào sổ và giơ lên.

“ Cha mẹ tớ không nói.”- Shinobu khoanh tay và nói.

Càng nhìn Shinobu, Yuri lại cảm thấy có một chuyện gì đó giữa cô và anh mà cô không hề nhớ. Mái tóc đỏ hung của anh bay bay, nhẹ nhàng. Bất chợt, Yuri đặt tay lên ngực mình, trái tim của cô, đang đập nhanh, lần đầu tiên nó không nghe theo cô.

“ Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ? Tớ trông cậu rất quen.”- Shinobu nhìn cô, mỉm cười và hỏi. Anh muốn giải đáp điều thắc mắc nãy giờ khiến anh khó chịu.

“ Tôi nghĩ là chưa.”- Yuri viết vào sổ.

Shinobu bật cười thành tiếng, vuốt tóc. “ À… vậy sao?”- Anh trả lời bâng quơ, nhưng kì thực anh vẫn chưa cảm thấy thoải mái.

“ Nhưng trong giấc mơ của tôi có một người giống cậu, rất giống.”

Yuri viết tiếp và giơ lên.

“ Vậy sao? Còn tớ, tớ lại cảm thấy cậu chính là người con gái mà hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của tớ.”

Yuri ngạc nhiên. Shinobu nói tiếp: “ Cô ấy có một đôi cánh trắng và mái tóc rất dài.”

Cánh… lông vũ… giống như trong giấc mơ của Yuri.

“ Hình như tên cô ấy là…”- Shinobu ráng nhớ lại. Yuri chăm chú nghe, không lẽ…

“ Kaori.”

Quả nhiên là như thế. Đó cũng là cái tên mà ai đó gọi cô trong giấc mơ của chính cô.

Phải chăng… đây là một sự trùng hợp?

“ Còn nữa, cô gái ấy lại gọi tớ là… Kiba?”

Đột nhiên, Yuri thấy có một sự buồn bã vây quanh cô khi Shinobu nhắc tới cái tên ấy… Kiba? Một người cô không hề quen, nhưng tại sao trái tim cô lại có chút nhói lên khi nghe đến cái tên ấy?

“ Bọn họ sẽ nhận ra nhau thôi. Quỷ vương, sự hối hận của người sắp tan biến rồi…”- Một người mặc áo choàng đen đứng từ xa, nhìn hai người họ và lầm bầm.

Chắc là ai cũng nhớ hắn đúng không?

Hắn chính là Pháp sư Bóng đêm.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches